Thread Rating:
  • 1 Vote(s) - 5 Average
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5

CHIA SẺ VỀ NHỮNG CUỐN SÁCH HAY

#31
[QUẲNG GÁNH LO ĐI & VUI SỐNG]

"Bất kỳ ai đang sống đều sẽ có những lo lắng thường trực về học hành, công việc, những hoá đơn, chuyện nhà cửa,... Cuộc sống không dễ dàng giải thoát bạn khỏi căng thẳng, ngược lại, nếu quá lo lắng, bạn có thể mắc bệnh trầm cảm. Quẳng Gánh Lo Đi Và Vui Sống khuyên bạn hãy khóa chặt dĩ vãng và tương lai lại để sống trong cái phòng kín mít của ngày hôm nay. Mọi vấn đề đều có thể được giải quyết, chỉ cần bạn bình tĩnh và xác định đúng hành động cần làm vào đúng thời điểm."

* Gặt bỏ tất cả những điều vụn vặt trong cuộc sống: Nhiều câu chuyện được ghi lại, nhiều những khoảnh khắc cận kề cái chết, như là quả bom nổ cạnh người trong những trận chiến, nhưng con người trong trường hợp đó lại chẳng hề bận tâm. Vậy mà bao nhiêu mối quan hệ đổ vỡ, bao nhiêu những xung đột nhỏ nhặt, mà người ta lại chẳng thể bỏ qua cho nhau dẫn đến tan vỡ, đến va chạm đáng tiếc. 
HÃY NHỚ RẰNG:
“CUỘC ĐỜI QUÁ NGẮN NGỦI ĐỂ CÓ THỜI GIAN XÉT NÉT NHỮNG ĐIỀU VỤN VẶT”


Môt trường hợp khác: Hai năm trước đó, tôi có mở một cửa hàng tạp hóa ở thành phố Webb. Cửa hàng này không chỉ làm tôi thua lỗ toàn bộ số tiền tiết kiệm mà còn mắc một khoản nợ đến 7 năm sau mới trả hết. Lúc đó, cửa hàng tạp hóa của tôi vừa mới đóng cửa vào thứ Bảy tuần trước; và tôi đang chuẩn bị đến ngân hàng Merchants & Miners vay tiền trước khi đi Kansas tìm việc. Tôi cất bước nặng nề như người vừa bại trận, hoàn toàn mất hết niềm tin và ý chí chiến đấu. Rồi đột nhiên, tôi thấy có một người đang đi dọc con đường – người ấy không có chân. Ông ngồi trên một cái bục gỗ nhỏ có gắn những bánh xe lăn và dùng hai thanh gỗ cầm ở tay đẩy mình tiền về phía trước. Tôi nhìn thấy ông đúng lúc ông vừa băng ngang qua đường và đang chuẩn bị nhấc người lên cao vài cen-ti-mét để lên vỉa hè. Khi ghếch cái bục gỗ nhỏ lên, ông bắt gặp ánh mắt tôi đang nhìn ông. Ông nở một nụ cười rạng rỡ và vui vẻ nói: “Xin chào. Thật là một buổi sáng đẹp trời, phải không?”. Nhìn người đàn ông đó, tôi chợt nhận ra mình thật giàu có. Tôi còn cả hai chân và có thể đi lại dễ dàng. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã tự than thân trách phận quá nhiều. Tôi tự nhủ nếu người đàn ông kia không có chân mà vẫn sống tự tin, vui vẻ và hạnh phúc, thì tôi – với đôi chân lành lặn – chắc chắn sẽ làm được như thế. Tôi thấy mình thở mạnh. Tôi đã định vay ngân hàng Merchants & Min-ers chỉ 100 đô-la. Nhưng lúc đó tôi đã có đủ can đảm để hỏi vay 200. Tôi đã định nói rằng mình muốn đến Kansas để cố gắng tìm một công việc. Nhưng giờ đây tôi đã tự tin tuyên bố rằng mình muốn đến Thành phố Kansas để có một công việc. Tôi đã vay được tiền; và tôi cũng có được việc làm.
Tôi buồn vì không có giầy.
Cho tới khi tôi gặp trên đường một người không có chân”.

THỰC RA, CÓ LẼ CHẲNG AI SẴN SÀNG ĐỔI MỘT CÁNH TAY LẤY MỘT TỶ ĐÔ LA CẢ. VẬY CHẲNG PHẢI LÀ: NHỮNG GÌ BẠN CÓ CÒN QUÝ GIÁ HƠN HÀNG TRIỆU ĐÔ-LA.


Cuốn sách còn rất nhiều những bài học thú vị. Và hi vọng anh em có thể dành thời gian đọc nó!

[Image: ayd4eG9.jpg]
[-] The following 3 users say Thank You to Viên Phát for this post:
  • Dương Tuấn Anh_4CHaUi, Hồng Sơn, Tạ Đông
Reply
#32
Cánh đồng bất tận - Nguyễn Ngọc Tư
Có một nỗi buồn se sắt, buồn đến ám ảnh, khôn nguôi.Từng mẩu truyện ngắn về những kiếp người lênh đênh sông nước trên những "cái nhà" chòng chành, chòng chành như chính số phận của họ vậy.Duy chỉ có một thứ luôn "vững chãi" là...cái nghèo.Cuộc sống nghèo khổ cứ bám riết lấy người ta, ghì những phận người nhỏ bé xuống sát đất, khiến cho con người ta cứ "héo" dần đi, cả về thể xác lẫn tinh thần, nhân phẩm.
Đứng trước những trăn trở, dằn vặt về miếng ăn, nhân cách con người ta cũng héo mòn, khô quắt lại.Đau đớn làm sao khi người ta nhận thức được cái sự ác của bản thân, cái hành động đê hèn vì miếng ăn của mình nhưng lại chẳng thể làm khác được, cho nên lại càng dằn vặt, tự rẻ rúng chính mình, ghê tởm chính mình.
Kiếp đời lênh đênh sông nước sao mà lắm thiệt thòi, lại càng thiệt thòi hơn khi mà người ta lênh đênh cùng cái đói, cái nghèo, cùng nỗi cô đơn khắc khoải.Có một thứ gì đó như nhói trong tim rồi lan đến từng thớ cảm xúc khi dõi theo những kiếp đời ấy.Họ thậm chí còn không dám yêu thương "để khỏi ngậm ngùi, để lòng dửng dưng khi cuốn lều, nhổ sào đi sang cánh đồng khác, dòng kinh khác" dù thấy mình "nghèo rơi, nghèo rớt, nghèo đến nỗi không có ... ông nội để thương, thèm muốn bên đường".Cứ tưởng cái nghèo về vật chất đã là cùng cực lắm rồi, nào ngờ còn một cái nghèo nữa còn đáng sợ hơn, làm cho người ta quay quắt trong nỗi đau số phận, cái nghèo tinh thần, nghèo tình yêu thương, nỗi thèm khát con người, thèm khát đồng loại...
Rồi cả những mối tình buồn hiu hắt, yêu lắm, thương lắm nhưng chẳng thể đến được với nhau, để rồi trong lòng cứ nhớ nhung, luyến tiếc.Cố mong chờ một cái kết viên mãn mà chẳng thấy.Muốn tìm kiếm một niềm hạnh phúc, dù nhỏ bé thôi cũng được nhưng lại chỉ có trong hoài niệm, mà hoài niệm càng vui vẻ bao nhiêu thì thực tại càng buồn đến nẫu ruột nẫu gan, chỉ có thể tự trách chính mình, trong thầm lặng...
Truyện không chỉ toàn những khổ đau, những sự ác sinh ra từ đói nghèo mà còn có những tình cảm, những yêu thương đẹp đẽ vô cùng.Những tình cảm ấy lại càng đáng quý hơn trong hoàn cảnh khó khăn, bế tắc.Đó là người cha lặn lội khắp nơi đi tìm đứa con gái ( dù chẳng phải con ruột), làm đủ mọi cách(kể cả trộm trâu) chỉ để được lên truyền hình gọi hai tiếng "Cải ơi", nghe xót xa đến ứa lòng.Đó là người chồng thương vợ, vì không muốn vợ mình buồn khổ khi nhớ lại vết thương cũ mà khiến cho người ta hiểu nhầm mình là kẻ ích kỷ, cay nghiệt.Đó còn là sự đồng cam cộng khổ, thấu hiểu lẫn nhau giữa người với...loài vật( ở đây là loài vịt) lại càng khiến người ta nghĩ ngợi không thôi về "Những ngày kẹt giữa đám đông, chen chúc trên những con đường đông nghịt người, nhiều khi tôi giật mình, trời ơi, họ kia, đồng loại mình kia, sao mình lại cô đơn đến rã rời..."
Thương... thương nhiều lắm những kiếp người nhỏ bé nhưng vẫn luôn kiên cường bám trụ lấy cuộc đời, bám trụ lấy sự sống của chính mình!

Đây phần chia sẻ từ một bạn trong Nhóm đọc sách!
Quả thực, đã lâu lắm rồi, mình mới đọc một cuốn sách mà nhiều cảm xúc đến vậy, đã muốn tự viết những chia sẻ của mình, chỉ là nó quá miên man, không biết viết từ đâu, bắt đầu như thế nào ... Anh em nào muốn mượn thì liên hệ mình nhé!
[Image: UEiUodw.jpg]
[-] The following 2 users say Thank You to Viên Phát for this post:
  • Hồng Sơn, TuânTrần
Reply
#33
Smile 
Mình đang đọc cái cuốn sách trên nghe khá trẻ trâu này  Big Grin Big Grin Big Grin
Cuốn sách viết về tâm lý của những người trẻ tuổi: hay cáu bực, đổ lỗi, dễ rơi vào tình trạng down tinh thần nhiều ngày, những sai lầm trong suy nghĩ ...

Phần 1:

1. Quan tâm bản thân một cách cân bằng - Ích kỷ
+ Bắt đầu từ những điều mình thấy nên và cần - Chỉ coi trọng điều mình muốn
+ Thận trọng, chín chắn, cân nhắc - Bốc đồng
+ Điều hoà giữa hoàn cảnh thực tế và mục tiêu cá nhân - Tự xuyên tạc để bài cho đúng ý mình
+ Hướng đến hoàn thiện bản thân - Luôn thoái lui và cho mình là trung tâm
+ Cân bằng với sự quan tâm dành cho người khác - Không quan tâm xung quanh
2. Hãy đối xử với chính mình như cách bạn muốn đối xử với người khác
3. Thứ gì trong tầm tay, nhất định hãy nắm lấy
Thân thể, cảm xúc, ý nghĩa của bạn thuộc quyền kiểm soát của bạn. Hãy tập trung vào kiểm soát chúng, thay vì kỳ vọng hay trách móc những thứ bên ngoài - những vấn đề không phải bạn làm chủ.


Phần 2:
1. Thôi thúc tái hồi tổn thương

Ngay từ nhỏ, chúng ta đều thích làm ngược lại những lời nói của cha mẹ: "Con không được dùng đũa tay trái, Con phải ngủ trưa, Con không được đọc sánh trong tối, ..."

Những điều nay càng làm chúng ngượi lại với lời mẹ nói, toàn trốn ngủ trưa? toàn trốn đọc truyện trong tối?

Vậy mà khi lớn lên, ta lại áp những mệnh lệnh của mình lên người khác, vậy hà cơ làm sao? Đây là tâm lý tổn thương tái hồi. Khi bạn bị bố mẹ mắng, bản quay sang cáu gắt với bạn bè xung quanh?
2. Dù trong hoàn cảnh nào, bạn vẫn có sự lựa chọn
Để ý mà xem, hôm nay, bạn lựa chọn đi học, lựa chọn mỉm cười với mọi người thay vì thờ ơ, lựa chọn ăn tối thay vì nhịn đói, lựa chọn đi ngủ thay vì thức.
Đến việc đi ngủ, bạn muốn thức nhưng bản năng lại đòi đi ngủ, bạn không có lựa chọn ư? Sai rồi! Nêú lúc đó "Sếp" gọi online có việc, Crush tự nhiên nhắn tin rủ đi chơi, cái bản năng buồn ngủ kia có cản nồi?
Tóm lại, hoàn cảnh là thứ bạn không thể thay đổi, nhưng lúc nào, bạn cũng luôn có sự lựa chọn cả.
3. Điều mà thế giời này không cần có thêm

  • Từ "Phê phán" trong tiếng Hán là nhận xét và bình phẩm. Phê  phán trong Tiếng Việt mang nghĩa xấu, là nhẫn xét theo hướng tiêu cực, chỉ ra cái sai.
  • Từ "Phê bình" có 2 nghĩa:

i) Xem xét, đánh giá, phân tích ưu - nhược điểm
ii) Chỉ ra cụ thể thiếu sót của ai đó để góp ý, chỉ trích

  • Từ "Chỉ trích có nghĩa là vạch ra cái xấu để chê trách, phê phán

Chúng ta thường:

  • Đánh đồng 3 từ này
  • Loại bỏ nghĩa tiếng Hán của từ Phê phán
  • Chỉ nhớ đến nghĩa thứ 2 của từ Phê bình

Bạn bị điểm kém hay phạm 1 sai lầm. Thầy cô mắng, bạn bè cười, cha mẹ thất vọng. Như thể cần phải lặp đi lặp lại những chỉ trích này, ta mới nhận ra ta đã làm sai. Như thể ta có năng lực về quá khư làm lại điểm 0 lên 10, ...
Chúng ta có thực sự cần nhận những câu kiểu: Mày ngu thế. Loại mày chả làm được trò trống gì đâu. Thằng ăn hại, ...
Chúng ta không cần lời chỉ trích, phê phán của những người xung quanh, thế giới này cũng không cần nó.
Hãy làm như thế này:

  • Học cách khen ngợi mọi người xung quanh
  • Đừng đánh đồng hành động và bản chất 1 con người
  • Nhìn mặt tích cực của người khác
  • Nói ra ý nghĩa của mk và giải thích vì sao mk nghĩ như vậy
  • Đưa ra những ý tưởng tốt hơn để cải thiện kết quả.


Phần 3: Review phần cuối của cuốn sách BẺ RĂNG CON QUÁI VẬT CẢM XÚC
  1. Hiểu thấu những lo âu của mình
Bước 1: Tự hỏi xem bạn đang lo lắng vì điều gì
Bước 2: Điều gì xảy ra nếu điều bạn lo sợ là sự thật. Hãy kể những sự kiện cụ thể ra thay vì cứ nói ra cảm xúc, tôi thấy thế này, tôi thấy thế kia. Hãy viết nó ra giấy!
Bước 3: Nguyên nhân gì khiến điều đó thành sự thật?
Bước 4: Bạn có là nhân tố tự tạo lo âu không? Nếu có vì sao? Không vì sao?
Bước 5: Nỗi lo này tác động vào Đầu? Vào ngực? hay vào Bụng?
Bước 6: Bạn hành động như thế nào? Tập trung vào nguyên nhân hay vào cảm xúc????
2)  TỨC GIẬN
  • Khi tức giận bạn như thế nào?
- Cố chấp
- Tự cho mình là đúng
- Tự theo đuổi mục đích của mình và không quan tâm hoàn cảnh xung quanh
- Trở nên hung hãn và muốn trừng phạt
- Đỉnh điểm là tấn công người khác
  • Cơn tức giận diễn biến như thế nào?
- Tôi muốn điều gì đó
- Có ai hoặc điều gì đó đã ngăn cản tôi không có được
- Tôi phải có được điều tôi muốn
- Khó khăn này không được xuất hiện, thật là khủng khiếp khi nó xuất hiện
- Bất cứ ai gây trở ngại cho tôi đều là người xấu
- Con người này phải được dạy dỗ và trừng trị để không bao giờ làm vậy nữa [Image: 1f641.png]:(
3) Tự hậm hực với mình, ai cũng vô minh cả
  • Chúng ta nhìn thế giới bằng tất cả những gì thuộc về chúng ta: suy nghĩ, thái độ, cảm xúc, định kiến, quan niệm, ... cho nên khi nghe (nhìn) 1 người, có chắc là bạn nhìn họ, hay đang nhìn chính bản thân mình?

  • Hãy chú ý thêm 1 phần nữa, đó là khuôn mặt của người khác, luôn có 1 phần khuôn mặt bạn, đúng theo nghĩa đen
4) Khó chịu à? Rồi sao nữa. Không trải qua chút khó nhọc thì đòi đâu ra thành công vậy?
5) Làm chủ cuộc đời, KHÓ hay DỄ?
  • Coi cuộc đời như 1 ván cờ
- Không dối loạn
- Kiên nhẫn
- Quan sát
- Đi từng bước vững chắc
  • Coi cuộc đời như một kiểu phiêu lưu
- Không quan tâm mình sẽ đi đâu, mai làm gì
- Rất thoải mái, nhưng thường cuối con đường là cạm bẫy
6) Coi cuộc sống như 1 cuốn phim để khi về già. Bạn xem lại nó. Và ND của nó như thế nào, bạn là người quyết định
7) Trở thành người tích cực
  • Bị ốm => NGhỉ ngơi

  • Chưa có  người yêu => Không có vướng bận gì

  • Bị điểm kém => là lúc để tập trung và chuyên chú học tập hơn

[Image: GHRWfGk.jpg]
[-] The following 4 users say Thank You to Lê Phát Viên for this post:
  • Dương Trần, Hoàng Khải Hưng_4CHaUI, phamtuan_4chaui, TuânTrần
Reply
#34
Nghệ Thuật Tinh Tế Của Việc "Đếch" Quan Tâm- Mark Manson

"Trong cuộc đời mình, tôi đã từng quan tâm về quá nhiều thứ. Đồng thời tôi cũng "đếch" quan tâm tới nhiều người, nhiều điều khác nữa.
Chính những điều tôi chẳng thèm quan tâm ấy lại tạo nên sự khác biệt. 
Vấn đề là, hầu hết chúng ta vật lộn với cuộc sống bằng việc quan tâm đến những thứ không đáng để quan tâm. Chúng ta để bụng chuyện chạy hồ Tây trong khi mình luyện tập môn thể thao khác. Chúng ta để bụng chuyện dậy sớm trong khi mình đã làm việc muộn. Chúng ta để bụng cả chuyện chúng nó là hết bài tập sketch trong khi mình đã đi học kín tuần.
Chỗ đếch nào cũng quan tâm. Cứ như mùa xuân đâm chồi nảy lộc vậy. Để làm đếch gì? Vì cái gì?
Bởi vì chúng ta quan tâm quá nhiều, khi chúng ta lựa chọn quan tâm đến tất cả mọi thứ, ta cảm giác như mình lúc nào cũng sẽ cảm thấy thoải mái và hạnh phúc như vậy, và đó là lúc đời sẽ cho ta biết mùi.
Bởi vậy, khả năng dành sự quan tâm của mình cho một vài điều thực sự đáng quan tâm chắc chắn sẽ khiến cuộc đời này dễ dàng hơn nhiều. Thất bại sẽ bớt khủng khiếp hơn. Những lời từ chối sẽ bớt đau đớn hơn. Những yêu cầu khó chịu sẽ bớt khó chịu hơn và mấy cái bánh mỳ nhạt thếch sẽ có mùi vị hơn một chút. Ý tôi là nếu chúng ta có thể bớt những mối quan tâm đi, hoặc quan tâm một cách nghiêm túc đến vài thứ thôi thì cuộc đời này đã trở nên ngon lành rồi.

Chìa khóa của một cuộc sống tốt đẹp không phải là quan tâm nhiều hơn, mà là quan tâm ít đi, chỉ quan tâm tới điều gì là thật, gần gũi và thực sự quan trọng.
Cuốn sách này sẽ không dạy bạn cách để đạt tới điều này hay điều nọ, mà là làm thế nào để vứt bớt và buông bỏ... Nó sẽ hướng dẫn bạn cách nhắm mắt lại và tin rằng bạn có thể ngã ngửa ra đằng sau mà vẫn ổn. Nó sẽ dạy bạn: ĐỪNG CỐ” 

Nếu đang có quá nhiều công việc bạn phải làm ?
Chúng tạo ra quá nhiều áp lực ?
Tại sao lại không quẳng chúng đi.
Đúng. Không có áp lực, không có kim cương
Nhưng ngoài áp lực đó ra ta còn có than đá. Và khi cần sưởi ấm sẽ không ai chọn kim cương
Sứ mệnh của bạn là gì ? 


[Image: OU7CEqr.jpg]
Người ta đi theo nơi đâu có sự Dũng Cảm,
và tin nơi đâu có sự Trung Thực.
[-] The following 3 users say Thank You to Hoàng Khải Hưng_4CHaUI for this post:
  • Lê Phát Viên, Nguyễn Thị Trà_4CHaUI, tungvuthanh
Reply
#35
Totto-chan cô bé bên cửa sổ  -Kuroyanagi Tetsuko

   Đây là một quyển sách nhẹ nhàng có thể đọc cho vui, để giải trí chứ nó không yêu cầu cái đầu lạnh khi đọc như những kiểu sách khai tâm hay sách dậy kĩ năng khác.
   Vì đơn giản trong đây chỉ viết về cuộc sống của một cô bé lớp 1 đi học ở trường tiểu học.
   Nhưng với mỗi người đọc xong lại có một cảm nhận khác nhau.
Có người thì sẽ nhớ về tuổi thơ ngây ngô khờ dại của mình,
có người lại thấy một cách nhìn khác về trẻ con
Nhưng cũng lại có người nhận ra những gì mình học được từ nhỏ là sai hết.

   Mới sáu tuổi, Totto-chan đã bị thôi học ở trường tiểu học. Các bạn nghĩ đứa trẻ mới học lớp 1 đã bị đuổi học nó sẽ như thế nào? 
Thực ra là đối với tụi nó ở tuổi đó tụi nó cũng chưa hiểu bị đuổi học là như thế nào, Nhưng nó cảm nhận được cái sự xa lánh.
Vì thế mẹ của Totto-chan mới chuyển cho cô bé tới một trường tiểu học khác. Đó là ngôi trường tiểu học kì lạ có tên Tomoe Gakuen của thầy Kobayashi- một người thầy vĩ đại.
   Ngay lần đầu tiên gặp cô bé Totto-chan này thôi thầy đã chịu khó ngồi nghe bé nói 4 tiếng đồng hồ liền. Rồi thầy nói “Con là một cô bé ngoan” 
Nghĩ lại đi ...Từ khi học tiểu học đến giờ bạn đã được thầy cô nào nghe bạn nói nửa tiếng chưa chứ chưa nói đến 4 tiếng?
Ngôi trường của thầy Kobayashi không phải là ngôi trường kiểu như bốn bức tường bảng đen phấn trắng mà là những toa xe lửa.
Những em học sinh ở trong ngôi trường đó được học hành theo đúng như sở thích của mấy em được học cái đó
Các em muốn học theo tốc độ nào mấy em được học theo cái tốc độ đó. Thầy cô không ép buộc các em học những thứ ở trong chương trình mà thầy cô là những người hỗ trợ để cho các em nghiên cứu cái gì các em thích mà thôi ...

   Nghĩ lại, liệu chúng ta đã làm đúng?
Bản thân mình đã được anh Hồng Sơn dành ra hơn 2 tiếng để giải thích chỉ một cái tên cuộc thi. 
Ngoài ra, đã anh em đứng giảng hiện tại ? Đã ai hỏi và nghe xem thành viên lớp mình nghĩ gì và muốn học gì chưa?
Khi thành viên mắc lỗi các bạn có giải thích, chỉ dẫn cách sửa và lí do tại sao lại phải làm như vậy chưa?
Cuối cùng, các bạn đã tin tưởng những anh em trong lớp, trong box và trong Hội chưa?

[Image: mpncOta.jpg]
Người ta đi theo nơi đâu có sự Dũng Cảm,
và tin nơi đâu có sự Trung Thực.
[-] The following 4 users say Thank You to Hoàng Khải Hưng_4CHaUI for this post:
  • Lê Phát Viên, Nguyễn Việt Anh _ 4CHaUI, Tạ Đông, TuânTrần
Reply
#36
Đang đọc một cuốn sách, có trích đoạn nói về sự quyết tâm

Một người lãnh đạo muốn làm ra nghiệp lớn, sẽ phải gặp vô vàn khó khăn, trở ngại. Những người lãnh đạo kiên cường sẽ không bị khó khăn chi phối. Ngược lại, càng khó khăn, đối thủ càng mạnh thì họ càng đấu tranh kiên cường hơn.

Có những người vốn không sợ khó khăn, nhưng khi gặp đối thủ mạnh, khi khó khăn quá nhiều. Họ sẽ SỢ HÃI.
Thực ra, trong tự nhiên và lịch sử xã hội, chủ thể là của cuộc sống chính là bản thân chúng ta, có nhiều người không vượt qua được khó khăn, vì họ không thể vượt qua được chính mình. Họ tự sợ chính mình, sợ khổ, sợ bệnh, sợ dư luận, sợ bị thiệt thòi, cộng thêm nhược điểm của bản thân là lười biếng, chậm chạp, THOÁI THÁC trách nhiệm. Vậy thì còn đâu là nghị lực.

Can đảm lên, không sợ trời, không sợ đất, không sợ khó khăn. "Nào, hãy quyết tâm đấu một phen!"

.........

Chỉ cần không sợ khó khăn, khó khăn sẽ tôi luyện chúng ta. Người xưa có câu: Lửa thử vàng - gian nan thử sức"
Cuộc đời có một bầu trời, còn ta có một đôi cánh.
[-] The following 2 users say Thank You to Lê Phát Viên for this post:
  • Hoàng Khải Hưng_4CHaUI, TuânTrần
Reply
#37
Harry Potter _  J. K. Rowling 

Mọi người chia sẻ về những quyển sách khai tâm nhiều rồi. Nên hôm nay em( mình) xin phép đổi gió chút.
   Đây là quyển tiểu thuyết cũng rất quen thuộc với mọi người rồi, cũng đã có người đọc qua nó đôi ba lần hay ít nhất cũng đã có kỉ niệm trốn ngủ đêm chủ nhật để chờ tới lịch chiếu phim trên VTV1.
   Vậy bài viết này hãy cùng nhau nhớ lại một chút kí ức tuổi thơ nào...
   Hồi tưởng lại theo một cách mới, theo một hướng nhìn mới - Nhìn từ chính cuộc sống của nhân vật.

Ở bài viết đầu tiên về bộ tiểu thuyết này em(mình) xin chia sẻ về đôi nét nhân vật ưa thích của em
Đó là bậc thầy độc dược- Giáo sư SEVERUS SNAPE
    Ông xuất hiện trong tất cả bảy tập tiểu thuyết và ngay trong tập đầu tiên ông đã tỏ ra mình là một con người khó chịu
Càng đi sâu vào diễn biến của bộ truyện, nhân vật Snape càng trở nên phức tạp và khó hiểu.
   Snape được miêu tả là một thầy giáo nhẫn tâm, tính toán, ích kỉ, cực kì chính xác, tỉ mỉ, luôn tìm cách mỉa mai đối với những đứa học trò mà ông không thích và còn là một người mang nặng nhiều nỗi đắng cay. Ông cực kì ghét Harry và luôn tìm cách lăng mạ cậu ấy.
   Ừ. Tóm lại cả cả bộ truyền ta thấy Snape là đại diện cho sự không công bằng thiên vị khi lão chỉ chăm chăm trừ điểm và mỉa mai học sinh không phải nhà của lão, lão là tên ích kỉ khi tạo mọi điều kiện cho học sinh cưng và vùi dập tất cả những đứa khác, hay tồi tệ hơn nữa hắn còn là một tên độc ác khi đã giết cụ Dumbledore và theo phe chúa tể hắc ám. Hắn là kẻ xấu.

   Khoan đã. Nhưng đến cuối cùng nhìn lại. Snape dành cả cuộc đời mình, ông hy sinh bản thân chơi trò điệp viên hai mang- con đường ngắn nhất để đạt được cả 2 mục tiêu là tiêu diệt Voldemort và bảo vệ Harry- một quyết định nhiều người đánh giá là nông nổi và nguy hiểm. Tuy nhiên, ông lại là bậc thầy trong hai môn Độc dược và Bế quan Bí thuật- hai khía cạnh đòi hỏi sự tỉ mỉ và chính xác tuyệt đối. Ông lại là một người tốt.

Mà thôi, bỏ đi. Tại sao chúng ta cứ mãi đứng trên hai chiến tuyến tốt xấu ?

  Bản thân mình thấy Snape là một con người bình thường, không thật sự tốt hay xấu, nhưng ông có một cuộc đời thật sự bất hạnh, ông yêu ghét thù hận rõ ràng, ông từng để cảm xúc của mình chiếm đóng lý trí rồi sau đó cả phần đời còn lại phải chèn ép hết phần tình cảm để lý trí lên nắm quyền. Ông sống cả cuộc đời mình để sống một cuộc đời khác không có phần cho bản thân.

   Hãy để ý, Snape khá giống Harry, ở chỗ cả 2 không có được tình thương cha mẹ, và Harry quá thừa sức hiểu được cuộc đời bất hạnh của Snape thông qua chậu tưởng kí- ở đó, Snape là một cậu nhóc bé tí, ăn mặc dơ huầy và đồ chật bó - giống hệt với cái cách mà Harry phải sống khổ sở ở nhà Dudley với những bộ đồ cũ Dursley để lại mà mình phải mặc. Harry không ít lần phải nhận những lời dèm pha từ bạn học bởi những khác biệt toát ra từ con người cậu, cũng như cái cung cách mà Snape bị đối xử trong suốt cuộc đời đi học.
   Tuy nhiên, cái sót lại cuối cùng để Harry khác Snape là Harry có quá nhiều những người bạn tốt bên cạnh (đến cả con gia tinh không quen Dobby còn hi sinh mạng sống để bảo vệ cậu), điều đó giúp cuộc sống của Harry tốt hơn bao giờ hết. Còn Snape thì không.


   Chung quy lại tình bạn và chỉ tình bạn đã tạo ra hai con người hoàn toàn khác nhau.
Làm sao để có những người bạn, những người đồng đội thực sự ???

P/s: bài viết có tham khảo một số tài liệu trên wikipedia và học viện pháp thuật và ma thuật Hogwarts Việt Nam.
[Image: 49625892_1846005255527864_5735958407542734848_n.jpg]
Người ta đi theo nơi đâu có sự Dũng Cảm,
và tin nơi đâu có sự Trung Thực.
[-] The following 6 users say Thank You to Hoàng Khải Hưng_4CHaUI for this post:
  • Admin, Hiệp Thân, Kĩ Sư 4CHaUI, Lê Phát Viên, Nguyen Viet Dai_4CHaUI, TuânTrần
Reply
#38
Dạo này mình ngồi đọc lại những cuốn sách cũ. Quay lại một trong những cuốn sách giúp mình thay đổi nhiều nhất.

Trong này có một mẩu chuyện tựa là "Nếu anh còn 20 tuổi"

20 tuổi, cái tuổi dự bị cho tương lai?

Khi một người bắt đầu đào luyện con người cảu họ, chúng ta có thể ví như họ như người khai thác một thửa đất quanh năm tăm tối. Người này chỉ có thể dùng một ngọn đèn để soi đường nên không thể nhìn ra toàn bộ thửa đất. Người nay dò dẫm bước đi, từng bước theo tầm mắt của mình. Rất có thể anh ta bị sụp đổ bởi 1 cái cọc hay cái lỗ chân trâu. Vì cũng không biết mình sẽ đi đến đâu nên anh ta cứ mùi mẫn làm việc, cần cù cắt cỏ, phát bụi bởi lòng tin mạnh mẽ. Và cuối cùng, anh ta cũng tới đích, lúc ánh sáng lên, thành quả là cả một thửa đất màu mỡ.

Tuổi 20 này cũng vậy, không ai có thể biết chắc chắn sau này mình sẽ tới đâu, sẽ làm được những gì. Đây là lúc chúng ta cần nhiều kiên nhẫn và sự cần cù. Ai mà biết được một ngày, 10 năm, 20 năm sau, một anh em nào đó của 4C đang đọc bài viết này thành một giám đốc, thành một kỹ sư xuất sắc, thành một người thành đạt, .... Không ai biết được điều này cả. Cho nên chúng ta hãy phải tin tưởng và hi vọng vào chính mình, luôn luôn hi vọng.

Nhưng người trẻ cũng lại thường hay mơ mộng, hay tham vọng, họ ước mơ những việc quá to lớn và muốn làm trong một sớm một chiều. Họ quên đi rằng thành công lớn vốn là những thành công nhỏ gộp lại được tích lũy qua từng ngày, qua việc học tập, qua sách vở, qua những mối quan hệ và cần có thời gian.

Để những hi vọng không biến thành ảo vọng, có một việc phải làm là đặt mục tiêu: MỖI NGÀY LÀM XONG MỘT CÔNG VIỆC KHÓ HƠN NGÀY HÔM QUA

Bao nhiêu đó là đã đủ lắm rồi.

Người bình thường chạy 100m chậm thì mất khoảng 15', nếu mỗi ngày ae chạy nhanh hơn 0.1s thôi là chỉ vài năm đã phá kỉ lục thế giới 9'58 của Usan Bolt rồi. Ví dụ vui vậy thôi nhưng để ae hiểu mỗi ngày cố gắng 1 chút thôi thì sau này ae sẽ khác rất nhiều. Mỗi ngày anh em hãy dành thời gian đọc lấy 5-10 trang sách, nỗ lực hơn 1 chút nào.

Kết lại, tuổi 20, hãy hi vọng thật nhiều, ước mơ thật nhiều để. Đó là liều thuốc tinh thần giúp chúng ta vượt qua nhiêu khó khăn. Nhưng đừng ảo vọng!

Anh em mượn sách gì thì cứ thì liên hệ tới BQT nhé !!!

[Image: 79KOlXT.jpg]
Cuộc đời có một bầu trời, còn ta có một đôi cánh.
[-] The following 4 users say Thank You to Lê Phát Viên for this post:
  • Dương Trần, Gia Nam_DCN, Hoàng Khải Hưng_4CHaUI, TuânTrần
Reply
#39
Stephen William Hawking

Các bạn đã bao giờ dành thời gian ra xoắn hết cả não để đọc một quyển sách mà chả hiểu gì...
Chỉ bởi tác giả là người mà mình rất ngưỡng mộ ???

Và chính lí do đó khiến mình đã ngồi mòn cả mông quần để nhai đi nhai lại hai cuốn sách "Lược sử thời gian" và "Vũ trụ trong vỏ hạt dẻ" của Stephen Hawking.
Sau khi đọc xong đến giờ ruốt cuộc mình vẫn chả hiểu "Thuyết vạn vật" hay "Không thời gian" nó là cái gì cả !!!

Thay vào đó điều mình học được đó là một vòng lặp từ ngưỡng mộ một con người mà đọc những gì ông nghĩ và để lại tò mò quay lại tìm hiểu cuộc sống, con người ông. Và mỗi vòng lặp như vậy lại thấy được những thách thức mà ông phải đối mặt sau khi bị chẩn đoán đoán nhiễm chứng bệnh ALS ở tuổi hai mươi mốt. Hiểu được về sự tiến bộ của ông như một nhà tư tưởng, ông giải thích làm thế nào mà cuộc sống rất có thể phải sớm kết thúc của ông lại thôi thúc ông tiến lên để đạt được những bước đột phá về trí tuệ.

"Bạn hoặc là thiên tài mà không cần nỗ lực, hoặc biết chấp nhận hạn chế của mình"
[Image: 37TaIxi.jpg]

P/s: Bài viết với mục đích tìm bạn có chung sở thích là chính
Người ta đi theo nơi đâu có sự Dũng Cảm,
và tin nơi đâu có sự Trung Thực.
[-] The following 6 users say Thank You to Hoàng Khải Hưng_4CHaUI for this post:
  • Admin, Dương Trần, Lê Phát Viên, Lee Seung- gi, Nguyễn Văn Trường_4CHaUI, TuânTrần
Reply
#40
The Art of Thinking Clearly - Rolf Dobelli
Và "ảo tưởng vóc dáng kình ngư"

   Chúng ta thấy các vận động viên bơi lội có vóc dáng siêu đẹp. Thế là Chúng ta quyết tâm đi bơi để có vóc dáng đẹp. Sau một thời gian đi bơi chúng ta mới nhận ra thực chất thay đổi chẳng được là mấy !!!
   Đây gọi là ẢO TƯỞNG VÓC DÁNG KÌNH NGƯ. 
   Chúng ta mặc định cứ đi bơi nhiều, bơi giỏi vào là vóc dáng sẽ đẹp như một vận động viên nhưng chúng ta quên chuyện xem xét ngược lại là vì thân hình của họ phải đẹp mới được chọn làm vận động viên bơi lội.
Hoặc như Harvard là một ngôi trường tuyệt vời đào tạo ra những người rất thành công trong cuộc sống.
Nhưng thực chất chất chính quá trình để thi đậu được vào đó đã sàng lọc được tập thể những con người cực kì kiên trì, quyết liệt...
Và họ, dù có học ở Harvard hay không thì xác suất để họ thành công đều rất cao (như là Bill Gates, Mark Zuckerberg).
   Nhưng truyền thống ở Việt Nam lại dẫn đến một ngộ nhận đó là đã đề cao và quá cao những vai trò của ông thầy, bà cô trong quá trình tạo ra sự thành công của một cá nhân.
   Nó khiến mình quên mất vai trò của sự trải nghiệm. Nó chính là thứ giúp sàng lọc ra những người có tố chất để thành công.
Còn nữa, nó khiến những ông thầy trở nên kiêu hãnh để rồi sớm lạc hậu so với những nhu cầu của thực tế.
   Điều đó có thực sự đúng ?
   Đối với mình nó là đúng. Bởi một năm trước, khi mà mới bắt đầu được làm đứng giảng ở 4C thì mình vẫn rất tự tin rằng chính những lộ trình cũng như kiến thức phần mềm của mình là cái quan trọng nhất trong việc tạo nên thành công của học viên.
Thì khi đó các quan tâm lớn nhất mà mình nghĩ đó là hôm nay phải học đến cái gì? học viên phải như thế nào? ...
Khi đó, các bạn không chỉ học cái phần mềm. Mà các bạn còn học cả cái lối suy nghĩ đó của người đứng giảng.

   Nhưng may mắn đối với mình vào đúng ngày cuối cùng năm 2019.
Có một người bạn đã cho mình thấy thực chất việc các bạn đến học ở đây, bản chất đã khiến các bạn là những người đặc biệt.
Những bạn trải qua không biết bao ngày khổ luyện ở khóa cơ bản ngồi lạnh ngoài hành lang nhưng vẫn ham muốn học hỏi. Thì thực sự những say mê, khát khao và những sự ưu tiên rất khác so với với những người còn lại.
Bấy nhiêu thôi cũng đã khẳng định được các bạn cũng toàn là những người lì lợm ...
   Từ đó sự thay đổi lớn nhất của mình đến từ đó.
   Thay vì có những lộ trình chi tiết, module quen thuộc thì mình đón nhận ý kiến của những người học trò của mình.
Thay vì tạo ra một lớp học để truyền đạt kiến thức, mình có một môi trường để thử thách và để trải nghiệm đúng những gì các bạn thấy hứng thú và tò mò kể cả đó là thứ đứng giảng chưa biết.

   Và từ đó, thay vì trước kia đứng giảng là một hình mẫu của các bạn. Thì giờ mình là bạn, là người chia sẻ và nhận chia sẻ từ chính các bạn.
   Đến giờ mình không có một lớp toàn những thành viên giỏi mà cũng không phải tất cả đều chắc về chuyên môn. Nhưng mình có một đội nhóm có người đam mê phần mềm như Dương, Nam, Hiếu... có những người nhiệt huyết như Khiêm, Việt, Tuấn... hay kể cả những đứa lì lợm khó bảo nhưng luôn cố gắng như Linh, Đạt, Hoàng Anh... .
Nhưng thực sự với mình đó lại là một đội nhóm hoàn hảo, bất cứ ai cũng có vị trí của mình để có thể giúp đỡ lẫn nhau.

   Nếu như một năm trước mình tự hào nhất đó là đang có trong tay rất nhiều kiến thức, kĩ năng các bạn đang cần.
   Thì hiện tại nó lại là mình có thể học hỏi từ chính những người học trò của mình.


[Image: DTerAs.jpg]
Người ta đi theo nơi đâu có sự Dũng Cảm,
và tin nơi đâu có sự Trung Thực.
Reply


Forum Jump:


Users browsing this thread: 1 Guest(s)