06-03-2019, 08:30 AM
Cánh đồng bất tận - Nguyễn Ngọc Tư
Có một nỗi buồn se sắt, buồn đến ám ảnh, khôn nguôi.Từng mẩu truyện ngắn về những kiếp người lênh đênh sông nước trên những "cái nhà" chòng chành, chòng chành như chính số phận của họ vậy.Duy chỉ có một thứ luôn "vững chãi" là...cái nghèo.Cuộc sống nghèo khổ cứ bám riết lấy người ta, ghì những phận người nhỏ bé xuống sát đất, khiến cho con người ta cứ "héo" dần đi, cả về thể xác lẫn tinh thần, nhân phẩm.
Đứng trước những trăn trở, dằn vặt về miếng ăn, nhân cách con người ta cũng héo mòn, khô quắt lại.Đau đớn làm sao khi người ta nhận thức được cái sự ác của bản thân, cái hành động đê hèn vì miếng ăn của mình nhưng lại chẳng thể làm khác được, cho nên lại càng dằn vặt, tự rẻ rúng chính mình, ghê tởm chính mình.
Kiếp đời lênh đênh sông nước sao mà lắm thiệt thòi, lại càng thiệt thòi hơn khi mà người ta lênh đênh cùng cái đói, cái nghèo, cùng nỗi cô đơn khắc khoải.Có một thứ gì đó như nhói trong tim rồi lan đến từng thớ cảm xúc khi dõi theo những kiếp đời ấy.Họ thậm chí còn không dám yêu thương "để khỏi ngậm ngùi, để lòng dửng dưng khi cuốn lều, nhổ sào đi sang cánh đồng khác, dòng kinh khác" dù thấy mình "nghèo rơi, nghèo rớt, nghèo đến nỗi không có ... ông nội để thương, thèm muốn bên đường".Cứ tưởng cái nghèo về vật chất đã là cùng cực lắm rồi, nào ngờ còn một cái nghèo nữa còn đáng sợ hơn, làm cho người ta quay quắt trong nỗi đau số phận, cái nghèo tinh thần, nghèo tình yêu thương, nỗi thèm khát con người, thèm khát đồng loại...
Rồi cả những mối tình buồn hiu hắt, yêu lắm, thương lắm nhưng chẳng thể đến được với nhau, để rồi trong lòng cứ nhớ nhung, luyến tiếc.Cố mong chờ một cái kết viên mãn mà chẳng thấy.Muốn tìm kiếm một niềm hạnh phúc, dù nhỏ bé thôi cũng được nhưng lại chỉ có trong hoài niệm, mà hoài niệm càng vui vẻ bao nhiêu thì thực tại càng buồn đến nẫu ruột nẫu gan, chỉ có thể tự trách chính mình, trong thầm lặng...
Truyện không chỉ toàn những khổ đau, những sự ác sinh ra từ đói nghèo mà còn có những tình cảm, những yêu thương đẹp đẽ vô cùng.Những tình cảm ấy lại càng đáng quý hơn trong hoàn cảnh khó khăn, bế tắc.Đó là người cha lặn lội khắp nơi đi tìm đứa con gái ( dù chẳng phải con ruột), làm đủ mọi cách(kể cả trộm trâu) chỉ để được lên truyền hình gọi hai tiếng "Cải ơi", nghe xót xa đến ứa lòng.Đó là người chồng thương vợ, vì không muốn vợ mình buồn khổ khi nhớ lại vết thương cũ mà khiến cho người ta hiểu nhầm mình là kẻ ích kỷ, cay nghiệt.Đó còn là sự đồng cam cộng khổ, thấu hiểu lẫn nhau giữa người với...loài vật( ở đây là loài vịt) lại càng khiến người ta nghĩ ngợi không thôi về "Những ngày kẹt giữa đám đông, chen chúc trên những con đường đông nghịt người, nhiều khi tôi giật mình, trời ơi, họ kia, đồng loại mình kia, sao mình lại cô đơn đến rã rời..."
Thương... thương nhiều lắm những kiếp người nhỏ bé nhưng vẫn luôn kiên cường bám trụ lấy cuộc đời, bám trụ lấy sự sống của chính mình!
Đây phần chia sẻ từ một bạn trong Nhóm đọc sách!
Quả thực, đã lâu lắm rồi, mình mới đọc một cuốn sách mà nhiều cảm xúc đến vậy, đã muốn tự viết những chia sẻ của mình, chỉ là nó quá miên man, không biết viết từ đâu, bắt đầu như thế nào ... Anh em nào muốn mượn thì liên hệ mình nhé!
Có một nỗi buồn se sắt, buồn đến ám ảnh, khôn nguôi.Từng mẩu truyện ngắn về những kiếp người lênh đênh sông nước trên những "cái nhà" chòng chành, chòng chành như chính số phận của họ vậy.Duy chỉ có một thứ luôn "vững chãi" là...cái nghèo.Cuộc sống nghèo khổ cứ bám riết lấy người ta, ghì những phận người nhỏ bé xuống sát đất, khiến cho con người ta cứ "héo" dần đi, cả về thể xác lẫn tinh thần, nhân phẩm.
Đứng trước những trăn trở, dằn vặt về miếng ăn, nhân cách con người ta cũng héo mòn, khô quắt lại.Đau đớn làm sao khi người ta nhận thức được cái sự ác của bản thân, cái hành động đê hèn vì miếng ăn của mình nhưng lại chẳng thể làm khác được, cho nên lại càng dằn vặt, tự rẻ rúng chính mình, ghê tởm chính mình.
Kiếp đời lênh đênh sông nước sao mà lắm thiệt thòi, lại càng thiệt thòi hơn khi mà người ta lênh đênh cùng cái đói, cái nghèo, cùng nỗi cô đơn khắc khoải.Có một thứ gì đó như nhói trong tim rồi lan đến từng thớ cảm xúc khi dõi theo những kiếp đời ấy.Họ thậm chí còn không dám yêu thương "để khỏi ngậm ngùi, để lòng dửng dưng khi cuốn lều, nhổ sào đi sang cánh đồng khác, dòng kinh khác" dù thấy mình "nghèo rơi, nghèo rớt, nghèo đến nỗi không có ... ông nội để thương, thèm muốn bên đường".Cứ tưởng cái nghèo về vật chất đã là cùng cực lắm rồi, nào ngờ còn một cái nghèo nữa còn đáng sợ hơn, làm cho người ta quay quắt trong nỗi đau số phận, cái nghèo tinh thần, nghèo tình yêu thương, nỗi thèm khát con người, thèm khát đồng loại...
Rồi cả những mối tình buồn hiu hắt, yêu lắm, thương lắm nhưng chẳng thể đến được với nhau, để rồi trong lòng cứ nhớ nhung, luyến tiếc.Cố mong chờ một cái kết viên mãn mà chẳng thấy.Muốn tìm kiếm một niềm hạnh phúc, dù nhỏ bé thôi cũng được nhưng lại chỉ có trong hoài niệm, mà hoài niệm càng vui vẻ bao nhiêu thì thực tại càng buồn đến nẫu ruột nẫu gan, chỉ có thể tự trách chính mình, trong thầm lặng...
Truyện không chỉ toàn những khổ đau, những sự ác sinh ra từ đói nghèo mà còn có những tình cảm, những yêu thương đẹp đẽ vô cùng.Những tình cảm ấy lại càng đáng quý hơn trong hoàn cảnh khó khăn, bế tắc.Đó là người cha lặn lội khắp nơi đi tìm đứa con gái ( dù chẳng phải con ruột), làm đủ mọi cách(kể cả trộm trâu) chỉ để được lên truyền hình gọi hai tiếng "Cải ơi", nghe xót xa đến ứa lòng.Đó là người chồng thương vợ, vì không muốn vợ mình buồn khổ khi nhớ lại vết thương cũ mà khiến cho người ta hiểu nhầm mình là kẻ ích kỷ, cay nghiệt.Đó còn là sự đồng cam cộng khổ, thấu hiểu lẫn nhau giữa người với...loài vật( ở đây là loài vịt) lại càng khiến người ta nghĩ ngợi không thôi về "Những ngày kẹt giữa đám đông, chen chúc trên những con đường đông nghịt người, nhiều khi tôi giật mình, trời ơi, họ kia, đồng loại mình kia, sao mình lại cô đơn đến rã rời..."
Thương... thương nhiều lắm những kiếp người nhỏ bé nhưng vẫn luôn kiên cường bám trụ lấy cuộc đời, bám trụ lấy sự sống của chính mình!
Đây phần chia sẻ từ một bạn trong Nhóm đọc sách!
Quả thực, đã lâu lắm rồi, mình mới đọc một cuốn sách mà nhiều cảm xúc đến vậy, đã muốn tự viết những chia sẻ của mình, chỉ là nó quá miên man, không biết viết từ đâu, bắt đầu như thế nào ... Anh em nào muốn mượn thì liên hệ mình nhé!
![[Image: UEiUodw.jpg]](https://i.imgur.com/UEiUodw.jpg)