03-18-2019, 12:34 PM
ĐI TÌM LẼ SỐNG - VIKTOR E.FRANKL
Trong trại tập trung Đức quốc xã - cơn ác mộng của con người, sự khốn cùng của thể xác và tâm hồn. Đâu là con đường sống sót cảu trong những phút giây hoang mang, sợ hãi, đau đớn, mất hi vọng, mất đi lẽ sống .... Người trở về thì sao? Không ai chờ đợi, trở về với những vết sẹo tâm hồn, giằng xé nội tâm, biến dạng nhân tính, ...
Chiến tranh thế giới nổ ra, Frankl bị bắt làm tù nhân, ông mất hết mọi thứ: địa vị, công việc, cuộc sống, cả cái thể xác này, thậm chí có lúc là mất đi cả tâm hồn. Tiếp đây là vô vàn những trải nghiệm nghiệt ngã nhất ở trại tập trung, ...
Mỗi tù nhân mỗi ngày chỉ được một mẩu bánh mì với 325g trên lý thuyết, thực tế thì ít hơn. Và chút ít cháo loãng chưa tới 1 lít. Mặc những chiếc áo rách rới, thậm chí là đi chân trần, giữa cái tiết trời mà đóng băng cả nước. Ngủ trên chiếc giường 2m mà tới 9 người với 2 tấm chăm. Có lẽ chẳng có hoàn cảnh nào ngặt ngèo hơn vậy.
Nhưng họ vẫn phải làm việc, làm việc thật khỏe, vì sao? Vì nếu họ mệt, họ ốm, không thể làm những công việc nặng nhọc, họ sẽ ngay lập tức "được" đưa tới phòng hơi ngạt, nơi chết chóc. Chỉ 1 lý do nhỏ nhất, như là đi đường không thẳng, hay đơn giản là nhìn ngứa mắt, họ lại bị đánh đòn trầy trợt người.
Vì thế mà biết bao người đã phi đầu vào hàng rào thép gai mà tự tử. Số khác thì đếm từng ngày, từng ngày mong chờ thoát ra khỏi nơi đây.
Một buổi sáng:
"Tên lính hét vang hiệu lệnh: "Toàn đội, đi thẳng! Trái 2-3-4! Trái 2-3-4! Trái 2-3-4! Trái 2-3-4! Trái 2-3-4! Người đứng đầu bước sang trái, trái, trái, trái và trái! Cởi nón ra!"....Những ai không đi đều hàng sẽ bị đá. Người nào đội nón chùm tai cho đỡ lạnh trước khi được cho phép sẽ càng thê thảm hơn.
Chúng tôi dò dẫm trong bóng tối, bước qua những tảng đá lớn và đi qua nhiều vũng nước, dọc theo con đường, ... Giấu đôi môi vào sau chiếc cổ áo dựng lên, người đi bên cạnh bỗng thì thầm: "May mà vợ chúng ta không thấy chúng ta như thế này! Tôi hi vọng họ sẽ sống khá hơn ở trại của họ và không biết việc đang xảy ra với chúng ta".
....
Thỉnh thoảng, tôi ngước nhìn lên bầu trời, những ngôi sao đang mờ dần và ánh sáng hồng của bình minh bắt đầu trải dài đằng sau những ám mây u ám. Những khi ấy, hình ảnh về người vợ yêu dấu chiếm trọn tâm trí tôi, tôi nhớ về hình dáng của nàng, mường tượng ...."
Hình như là người ta đã tìm ra lẽ sống!
Nhưng những câu chuyện phía sau nữa là gì? Họ có sống được tiếp không? Nếu sống tiếp thì liệu có còn ai sẽ đợi họ ở nhà? Nếu không còn ai, con người ta sẽ trở thành như thế nào khi mất đi lẽ sống?
Trong trại tập trung Đức quốc xã - cơn ác mộng của con người, sự khốn cùng của thể xác và tâm hồn. Đâu là con đường sống sót cảu trong những phút giây hoang mang, sợ hãi, đau đớn, mất hi vọng, mất đi lẽ sống .... Người trở về thì sao? Không ai chờ đợi, trở về với những vết sẹo tâm hồn, giằng xé nội tâm, biến dạng nhân tính, ...
Chiến tranh thế giới nổ ra, Frankl bị bắt làm tù nhân, ông mất hết mọi thứ: địa vị, công việc, cuộc sống, cả cái thể xác này, thậm chí có lúc là mất đi cả tâm hồn. Tiếp đây là vô vàn những trải nghiệm nghiệt ngã nhất ở trại tập trung, ...
Mỗi tù nhân mỗi ngày chỉ được một mẩu bánh mì với 325g trên lý thuyết, thực tế thì ít hơn. Và chút ít cháo loãng chưa tới 1 lít. Mặc những chiếc áo rách rới, thậm chí là đi chân trần, giữa cái tiết trời mà đóng băng cả nước. Ngủ trên chiếc giường 2m mà tới 9 người với 2 tấm chăm. Có lẽ chẳng có hoàn cảnh nào ngặt ngèo hơn vậy.
Nhưng họ vẫn phải làm việc, làm việc thật khỏe, vì sao? Vì nếu họ mệt, họ ốm, không thể làm những công việc nặng nhọc, họ sẽ ngay lập tức "được" đưa tới phòng hơi ngạt, nơi chết chóc. Chỉ 1 lý do nhỏ nhất, như là đi đường không thẳng, hay đơn giản là nhìn ngứa mắt, họ lại bị đánh đòn trầy trợt người.
Vì thế mà biết bao người đã phi đầu vào hàng rào thép gai mà tự tử. Số khác thì đếm từng ngày, từng ngày mong chờ thoát ra khỏi nơi đây.
Một buổi sáng:
"Tên lính hét vang hiệu lệnh: "Toàn đội, đi thẳng! Trái 2-3-4! Trái 2-3-4! Trái 2-3-4! Trái 2-3-4! Trái 2-3-4! Người đứng đầu bước sang trái, trái, trái, trái và trái! Cởi nón ra!"....Những ai không đi đều hàng sẽ bị đá. Người nào đội nón chùm tai cho đỡ lạnh trước khi được cho phép sẽ càng thê thảm hơn.
Chúng tôi dò dẫm trong bóng tối, bước qua những tảng đá lớn và đi qua nhiều vũng nước, dọc theo con đường, ... Giấu đôi môi vào sau chiếc cổ áo dựng lên, người đi bên cạnh bỗng thì thầm: "May mà vợ chúng ta không thấy chúng ta như thế này! Tôi hi vọng họ sẽ sống khá hơn ở trại của họ và không biết việc đang xảy ra với chúng ta".
....
Thỉnh thoảng, tôi ngước nhìn lên bầu trời, những ngôi sao đang mờ dần và ánh sáng hồng của bình minh bắt đầu trải dài đằng sau những ám mây u ám. Những khi ấy, hình ảnh về người vợ yêu dấu chiếm trọn tâm trí tôi, tôi nhớ về hình dáng của nàng, mường tượng ...."
Hình như là người ta đã tìm ra lẽ sống!
Nhưng những câu chuyện phía sau nữa là gì? Họ có sống được tiếp không? Nếu sống tiếp thì liệu có còn ai sẽ đợi họ ở nhà? Nếu không còn ai, con người ta sẽ trở thành như thế nào khi mất đi lẽ sống?
![[Image: dgODPIS.jpg]](https://i.imgur.com/dgODPIS.jpg)