08-06-2020, 10:41 PM
(This post was last modified: 11-24-2023, 11:00 PM by Hoàng Khải Hưng_4CHaUI.)
The Art of Thinking Clearly - Rolf Dobelli
Và "ảo tưởng vóc dáng kình ngư"
Chúng ta thấy các vận động viên bơi lội có vóc dáng siêu đẹp. Thế là Chúng ta quyết tâm đi bơi để có vóc dáng đẹp. Sau một thời gian đi bơi chúng ta mới nhận ra thực chất thay đổi chẳng được là mấy !!!
Đây gọi là ẢO TƯỞNG VÓC DÁNG KÌNH NGƯ.
Chúng ta mặc định cứ đi bơi nhiều, bơi giỏi vào là vóc dáng sẽ đẹp như một vận động viên nhưng chúng ta quên chuyện xem xét ngược lại là vì thân hình của họ phải đẹp mới được chọn làm vận động viên bơi lội.
Hoặc như Harvard là một ngôi trường tuyệt vời đào tạo ra những người rất thành công trong cuộc sống.
Nhưng thực chất chất chính quá trình để thi đậu được vào đó đã sàng lọc được tập thể những con người cực kì kiên trì, quyết liệt...
Và họ, dù có học ở Harvard hay không thì xác suất để họ thành công đều rất cao (như là Bill Gates, Mark Zuckerberg).
Nhưng truyền thống ở Việt Nam lại dẫn đến một ngộ nhận đó là đã đề cao và quá cao những vai trò của ông thầy, bà cô trong quá trình tạo ra sự thành công của một cá nhân.
Nó khiến mình quên mất vai trò của sự trải nghiệm. Nó chính là thứ giúp sàng lọc ra những người có tố chất để thành công.
Còn nữa, nó khiến những ông thầy trở nên kiêu hãnh để rồi sớm lạc hậu so với những nhu cầu của thực tế.
Điều đó có thực sự đúng ?
Đối với mình nó là đúng. Bởi một năm trước, khi mà mới bắt đầu được làm đứng giảng ở 4C thì mình vẫn rất tự tin rằng chính những lộ trình cũng như kiến thức phần mềm của mình là cái quan trọng nhất trong việc tạo nên thành công của học viên.
Thì khi đó các quan tâm lớn nhất mà mình nghĩ đó là hôm nay phải học đến cái gì? học viên phải như thế nào? ...
Khi đó, các bạn không chỉ học cái phần mềm. Mà các bạn còn học cả cái lối suy nghĩ đó của người đứng giảng.
Nhưng may mắn đối với mình vào đúng ngày cuối cùng năm 2019.
Có một người bạn đã cho mình thấy thực chất việc các bạn đến học ở đây, bản chất đã khiến các bạn là những người đặc biệt.
Những bạn trải qua không biết bao ngày khổ luyện ở khóa cơ bản ngồi lạnh ngoài hành lang nhưng vẫn ham muốn học hỏi. Thì thực sự những say mê, khát khao và những sự ưu tiên rất khác so với với những người còn lại.
Bấy nhiêu thôi cũng đã khẳng định được các bạn cũng toàn là những người lì lợm ...
Từ đó sự thay đổi lớn nhất của mình đến từ đó.
Thay vì có những lộ trình chi tiết, module quen thuộc thì mình đón nhận ý kiến của những người học trò của mình.
Thay vì tạo ra một lớp học để truyền đạt kiến thức, mình có một môi trường để thử thách và để trải nghiệm đúng những gì các bạn thấy hứng thú và tò mò kể cả đó là thứ đứng giảng chưa biết.
Và từ đó, thay vì trước kia đứng giảng là một hình mẫu của các bạn. Thì giờ mình là bạn, là người chia sẻ và nhận chia sẻ từ chính các bạn.
Đến giờ mình không có một lớp toàn những thành viên giỏi mà cũng không phải tất cả đều chắc về chuyên môn. Nhưng mình có một đội nhóm có người đam mê phần mềm như Dương, Nam, Hiếu... có những người nhiệt huyết như Khiêm, Việt, Tuấn... hay kể cả những đứa lì lợm khó bảo nhưng luôn cố gắng như Linh, Đạt, Hoàng Anh... .
Nhưng thực sự với mình đó lại là một đội nhóm hoàn hảo, bất cứ ai cũng có vị trí của mình để có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Nếu như một năm trước mình tự hào nhất đó là đang có trong tay rất nhiều kiến thức, kĩ năng các bạn đang cần.
Thì hiện tại nó lại là mình có thể học hỏi từ chính những người học trò của mình.
Và "ảo tưởng vóc dáng kình ngư"
Chúng ta thấy các vận động viên bơi lội có vóc dáng siêu đẹp. Thế là Chúng ta quyết tâm đi bơi để có vóc dáng đẹp. Sau một thời gian đi bơi chúng ta mới nhận ra thực chất thay đổi chẳng được là mấy !!!
Đây gọi là ẢO TƯỞNG VÓC DÁNG KÌNH NGƯ.
Chúng ta mặc định cứ đi bơi nhiều, bơi giỏi vào là vóc dáng sẽ đẹp như một vận động viên nhưng chúng ta quên chuyện xem xét ngược lại là vì thân hình của họ phải đẹp mới được chọn làm vận động viên bơi lội.
Hoặc như Harvard là một ngôi trường tuyệt vời đào tạo ra những người rất thành công trong cuộc sống.
Nhưng thực chất chất chính quá trình để thi đậu được vào đó đã sàng lọc được tập thể những con người cực kì kiên trì, quyết liệt...
Và họ, dù có học ở Harvard hay không thì xác suất để họ thành công đều rất cao (như là Bill Gates, Mark Zuckerberg).
Nhưng truyền thống ở Việt Nam lại dẫn đến một ngộ nhận đó là đã đề cao và quá cao những vai trò của ông thầy, bà cô trong quá trình tạo ra sự thành công của một cá nhân.
Nó khiến mình quên mất vai trò của sự trải nghiệm. Nó chính là thứ giúp sàng lọc ra những người có tố chất để thành công.
Còn nữa, nó khiến những ông thầy trở nên kiêu hãnh để rồi sớm lạc hậu so với những nhu cầu của thực tế.
Điều đó có thực sự đúng ?
Đối với mình nó là đúng. Bởi một năm trước, khi mà mới bắt đầu được làm đứng giảng ở 4C thì mình vẫn rất tự tin rằng chính những lộ trình cũng như kiến thức phần mềm của mình là cái quan trọng nhất trong việc tạo nên thành công của học viên.
Thì khi đó các quan tâm lớn nhất mà mình nghĩ đó là hôm nay phải học đến cái gì? học viên phải như thế nào? ...
Khi đó, các bạn không chỉ học cái phần mềm. Mà các bạn còn học cả cái lối suy nghĩ đó của người đứng giảng.
Nhưng may mắn đối với mình vào đúng ngày cuối cùng năm 2019.
Có một người bạn đã cho mình thấy thực chất việc các bạn đến học ở đây, bản chất đã khiến các bạn là những người đặc biệt.
Những bạn trải qua không biết bao ngày khổ luyện ở khóa cơ bản ngồi lạnh ngoài hành lang nhưng vẫn ham muốn học hỏi. Thì thực sự những say mê, khát khao và những sự ưu tiên rất khác so với với những người còn lại.
Bấy nhiêu thôi cũng đã khẳng định được các bạn cũng toàn là những người lì lợm ...
Từ đó sự thay đổi lớn nhất của mình đến từ đó.
Thay vì có những lộ trình chi tiết, module quen thuộc thì mình đón nhận ý kiến của những người học trò của mình.
Thay vì tạo ra một lớp học để truyền đạt kiến thức, mình có một môi trường để thử thách và để trải nghiệm đúng những gì các bạn thấy hứng thú và tò mò kể cả đó là thứ đứng giảng chưa biết.
Và từ đó, thay vì trước kia đứng giảng là một hình mẫu của các bạn. Thì giờ mình là bạn, là người chia sẻ và nhận chia sẻ từ chính các bạn.
Đến giờ mình không có một lớp toàn những thành viên giỏi mà cũng không phải tất cả đều chắc về chuyên môn. Nhưng mình có một đội nhóm có người đam mê phần mềm như Dương, Nam, Hiếu... có những người nhiệt huyết như Khiêm, Việt, Tuấn... hay kể cả những đứa lì lợm khó bảo nhưng luôn cố gắng như Linh, Đạt, Hoàng Anh... .
Nhưng thực sự với mình đó lại là một đội nhóm hoàn hảo, bất cứ ai cũng có vị trí của mình để có thể giúp đỡ lẫn nhau.
Nếu như một năm trước mình tự hào nhất đó là đang có trong tay rất nhiều kiến thức, kĩ năng các bạn đang cần.
Thì hiện tại nó lại là mình có thể học hỏi từ chính những người học trò của mình.
![[Image: DTerAs.jpg]](https://imageshack.com/a/img922/9616/DTerAs.jpg)
Người ta đi theo nơi đâu có sự Dũng Cảm,
và tin nơi đâu có sự Trung Thực.